Vjm2019 đừng sợ hãi ở puluong vii. lượm quân

VII. LƯỢM QUÂN

 Ngồi quạt mát dễ thở hẳn, hơi thở trở lại bình thường, người hết ngột ngạt. Gửi tiền lấy chai nước mát chỗ em gái bản, tu ngậm rồi xách theo lững thững ra ngoài mới nhớ có vợ con ở đây. Hò réo vợ con ra bằng được, đứng chờ giữa trưa vỗ tay quay cờ líp, ngó đi ngó lại chẳng thấy chồng đâu nên đang xục xạo đi tìm. Nhác thấy mình gọi giật: "Bố trốn đâu thế?" Uể oải vung tay chỉ ra đằng sau "Đi thở"


Vợ đứng hình, biết chồng mệt nên dặn: "Thôi anh về trước đi, em cho bọn nhỏ loanh quanh một tý coi có gì ăn không". Đứng xem mọi người cán đích được lúc rồi túc tắc đi bộ về, giày tất đã được cởi bỏ từ nãy cho nhẹ, đường bê tông bỏng rát, cứ nghến chân vừa đi vừa chạy cho nhanh về chỗ mó nước.


 Mó nước là vụng nước từ đâu đó trên núi chảy xuống, trông giống hồ tiểu cảnh sân vườn của giới nhà giàu bây giờ hay làm. Lổn ngổn xung quanh và giữa mó là mấy hòn đá cuội to như con trâu mẹ nằm. Có nhóm bạn Tây vừa hoàn thành đang ngồi bôi kem phơi nắng, tay cầm lon bia, mắt đeo kính màu, ngửa mặt nhìn giời trông Hawai cực. Cởi bỏ đồ đoàn cất lên chỗ cao, mon lại gần mép nước nhúng chân xuống trước. Lạnh quá, lạnh như nước đá, đã thật. Race xong khỏi cần ngâm đá ra đây dầm mình thích hơn. Nước sạch tinh, trong vắt, chắc từ mạch núi đá vôi nào đó chảy ra. Vục tay tát nước xoa lên đầu, lên thân cho quen dần rồi mới nhảy ùm xuống tắm, lạnh đâu mà lạnh, đã thật, cảm giác khoan khoái, nhẹ nhàng.


Được lúc hai đứa nhỏ vợ chở qua, ùa xuống đòi tắm cùng, nằm ngâm mình dưới nước canh chừng bọn nhỏ chơi, cảm giác trống trải, xen lẫn thích thú, lúc này mới thấy đau nhức các cơ khớp mỗi khi cựa quậy. Ngâm nước chán chê bợt cả chân tay nghĩ thôi về, bọn nhỏ vẫn đòi ở lại chơi, cả hai chưa biết bơi nên dặn vợ trông chừng cẩn thận. Cổ đeo mề đay, tay cầm giày, tay ôm đống đai áo, chân đất thất thểu như bại binh. Dọc đường người chạy có, đi bộ có đang nhằm đích tiến, chẳng ai quen biết ai nhưng hễ gặp nhau hết chào hỏi rồi lại động viên, chúc mừng loạn xị cả đường. 


 Ông bạn già Lưu Quang Thanh đi cùng nhóm, tham gia cự ly 10km về từ sớm, đâu cũng cán đích thứ 9 gì đó. Oách phết. Sáng tiễn 5 thằng lên tận bản Cao rồi theo xe lộn về điểm xuất phát. Chạy muộn nhất nhưng về sớm trông sốt ruột ra mặt. Chắc buồn vì chã có vẹo gì, thấy lượn lên nhà rồi lại lượn xuống vạch Finish ngóng chờ anh em.


 Hai thằng ngồi sàn ngóng ra đường xem mọi người chạy qua, thống nhất gọi điện một vòng xem thế nào. Gần về sẽ chờ, muộn quá thì thôi, hẹn chủ nhà đúng 14h00 là đồ sẽ lên mâm chứ không chờ nữa. Cả trưa có 2 mâm cơm khách, nhóm mình một và đoàn huyện một đã măm đâu từ lâu, chủ nhà cứ ngồi bụm mồm ngáp chờ khách về để lên đồ, thấy giục đâu đó mấy bận. 
 Về sớm nhất trong nhóm 5 thằng, nghỉ ngơi, tắm rửa thay đồ vẫn chưa thấy ai về tiếp. Sáng dậy sớm ăn vơ ăn vẩn, chưa có được miếng thịt nào thấy nhạt mồm lắm. 


 Nhiệm vụ gọi điện được giao cho Thanh, Lại Hiếu bắt máy trả lời rằng: "Em đang bận việc chưa biết khi nào về, có chị chạy cùng bị đau nên không nỡ bỏ đành hỗ trợ." Thằng này tốt tính vãi, thấy gái gặp hoàn cảnh là ra thân trợ giúp, ngưỡng mộ lắm ý!  Nhớ xưa có mấy thằng ở cùng, toàn được phong tước vì những hành động cao cả xả thân thế này. Cứ tối ngày canh me cứu vớt những trường hợp kẹt Net. Cứu xong còn phải dẫn đi đâu đó tối mịt hoặc sáng sau mới được về. Trông phờ phạc và nghe bảo cũng tốn kém lắm. Chắc phải đề nghị VJM phong tước hiệp sỹ đường mòn cho chú Lại Hiếu này quá.


 Tiếp gọi cho Phạm Anh Dũng và Dương, bẩu đang tắm suối cho sạch đẹp gọn gàng về đích cho rạng rỡ, đến chịu với mấy ông này, thường về rồi tắm, đây tắm xong mới về, ngược đời thế chứ lị. Nghĩ lại cũng thấy thú vị, tham gia Race mỗi người sẽ có một mục tiêu và một sự trải nghiệm khác nhau, chẳng ai giống ai. Anh được cái chai mất lọ, được nọ mất kia, mấy ông leo bục các vàng cũng chẳng dám nghĩa hiệp như Lại Hiếu, nhởn nhơ tắm suối như Phạm Anh Dũng Dương. Sau nghe mấy ông Elite bẩu nghĩ thấy cũng đúng. "Chạy như bọn anh chẳng có cảm xúc mẹ gì cả, chỉ biết chạy"


 Được lúc thấy Trần Thịnh chạy qua còn tươi tỉnh phết, vẫy tay chào lia lịa. Tiếp đến Phạm Anh Dũng và Dương, sau cùng là hiệp sỹ lại hiếu hộ tống bông hồng đường mòn, í lộn Bông Mai. Mai nhanh nhẹn chạy trước giống Pacer dẫn tốc cho Lại Hiếu theo sau thì đúng hơn, chẳng giống như những gì thằng em nói.


 Chuông đồng hồ báo 2h chiều, chủ nhà bưng đồ lên vội không sợ đổi ý, toàn những món nóng hổi và hấp dẫn cả. Ốc núi hấp xả ớt, bếp thêm món cải mèo xào thịt trâu gác bếp. Cháo gà nấu nguyên con thêm đậu xanh được Huyền Nguyễn ninh dền từ sáng thơm nức mũi.  

  Mỗi ông ôm lon bia cụng chúc lẫn nhau, ông về trước chúc ông về sau và thi nhau kể chuyện trên đường chạy. Mỗi người một cảm xúc túm lại là ai cũng mệt, cũng thấy vượt ngưỡng, lần đầu được trải nghiệm cung đường khắc nghiệt và thú vị như thế này. 


  Bia liên tục được bù thay cho lượng mồ hôi đã mất, ăn qua loa gọi là, uống mới là chủ đạo. Có nồi cháo gà là lựa chọn sáng giá, vừa uống bia vừa húp cháo vèo cái đã gần vơi nồi. Con gà mái mơ vừa đi tơ được lứa, nguyên con nằm chềnh ềnh trên đĩa thi thoảng mới có người tỉa miếng.


 Nhẩm ra gần tròn một công cong mông chạy bộ, cả trèo đèo và lội suối nữa, lại còn mất cả tiền nữa chứ. Có tốn kém nhưng thực sự xứng đáng cho một trải nghiệm tuyệt vời, đa dạng xúc cảm. Vui sướng ngất ngây khi on top mũi Giáo, mệt mỏi rã rời lúc leo đồi, chán nản khi chuột rút, trống vắng khi hoàn thành, còn giờ thì cảm giác đang lâng lâng chẳng biết do bia hay do đã hoàn thành hết được cự ly 25km lần đầu tiên trong đời.


 Cảm ơn VJM2019, cảm ơn người anh em thiện lành đã hỗ trợ suất tham dự, cảm ơn những đồng rân #thanhhoarunner, những người bạn mới quen trên đường chạy, cảm ơn gia đình bé nhỏ đã đeo đẳng cùng hành trình. Hẹn gặp lại các bạn mùa giải gần nhất VJM2019.

| VJM2019 | VIETNAMJUNGLE2019 | VIETNAMTRAILSERIES | PULUONG | THANHHOARUNNER | HOANGCAPHE53DINHLIET

A post was merged into an existing topic: VJM 2019 - Đừng sợ hãi ở Pù Luông