III. CHINH PHỤC MŨI GIÁO
Cự ly 25km xuất phát lúc 6h45’. Chú gì Tây Race Director dặn dò ABC này nọ:
- Là không vứt rác.
- Là không đi xe máy.
- Là mệt muốn nghỉ (DNF) cố gắng lết đến CP gần nhất hoặc gọi số điện thoại ghi sau Bib sẽ có xe ôm đến đón.
Kinh nghiệm các giải sẽ có thợ ảnh chụp hình lúc xuất phát nên mình cũng bon chen lên hàng đầu tiên để ngóng thợ ảnh mong kiếm hình. Ngóng mãi vãi tè mà chẳng thấy thợ nào. Mịa, hố hàng, chán vãi!
Sau cũng đến hiệu lệnh xuất phát từ Race Director: Phai! pho! thuy! tru! oăn! Rânnn!
Mình cắm đầu cắm cổ chạy để bám tốp đầu tiên. Đoạn đầu đường lên dốc nhẹ, mình chủ yếu đi bộ bước dài, đường bằng hoặc xuống dốc mới chạy. Chạy cùng Tây mới thấy người Việt mình lùn thiệt thòi tợn. Một sải bước chân họ bằng 3 bước chân mềnh. Vãi xoài thật. Sau con giai nhớn phải bẩu kiếm em Tây hoặc chân dài mà phối giống cho tốt để chạy bộ cho nhanh, để giống mình thế này thiệt thòi quá.
Kinh nghiệm thực chiến trên mạng dặn rằng là bám tốp đầu sớm thì đỡ tắc đường nhưng dễ sẽ bị hụt hơi về sau nên có gắng kiềm chế đừng bon chen đua đòi mà chưa đến chợ đã hết tiền. Nhưng mình cũng kệ, chạy thôi, xác định khô máu rồi mà. Hết con đường nhựa ở vị trí xuất phát là băng qua mấy cánh đồng và đường mòn xuyên rừng, qua bản gì đó cũng chẳng nhớ được tên. Được cái chạy gần chục cây mà chẳng thấy xe cộ gì cả, chắc dân bản đi bộ là chính hoặc bằng trâu, nếu có xe máy thì cũng phủ mền chứ toàn đường mòn không lấy đâu chỗ mà đi. Cảnh núi non hùng vĩ, cực đẹp, lạ lẫm và nguyên sơ lắm. Đến cái CP đầu tiên thì bạn tây nữ Crew VJM đứng ra ngoài đường và thông báo số thứ tự cự ly 25km chạy qua. Bạn ấy nói mình nghe loáng thoáng là thứ hai mấy gì đó. Rồi thấy vận động viên chạy vào ký tên trên sổ sách. Mình cũng hỏi ký nhưng 25km không phải ký. Lại tiếp tục chạy chẳng thèm ăn uống gì tại trạm này vì sáng đã xơi cái bánh mì và hộp sữa rồi cộng thêm gói Gel cậu em đưa nên vẫn đang ngang ngang cái bụng.
Thử thách đầu tiên và cũng là thử thách khắc nghiệt nhất của tất cả thành viên tham dự là mũi Giáo (The Spike) cao khoảng 800m so với mực nước biển nhưng dốc dựng đứng. Trước khi chạy có nhiều giai thoại về sự khó nhọc và chua cay ở ngọn này. Thống kê cho biết năm ngoái số người gục tại cự ly này cực lớn (DNF) nên ai chạy cự ly 25km đều ke và chờn ngọn này.
Đọan này phải nói là leo hoặc bò lên núi thì đúng hơn. Ngọn núi dựng đứng toàn đá tai mèo lởm chởm xen lẫn đất đá trơn trượt. Lúc đầu mình leo bằng chân nhưng được lúc mệt quá phải dùng luôn tay mới kéo cái thân lên được. Cứ chộp vào mõm đá mà bám cho chắc rồi mới đạp chân lên. Nhìn xung quanh Việt mình toàn đội Pro ai cũng gậy gộc Vest nước đủ cả mới thấy tủi thân. Mấy bạn Tây chân dài thì ưu việt hẳn rồi, cũng toàn leo bo nhưng trông nhẹ nhàng lắm, trừ mấy bạn già mới sử dụng gậy hỗ trợ. Đường mòn chắc mới phát quang, vừa leo vừa để ý đánh dấu không dễ lạc lắm. Chắc vụ này VJM mới cho người mở đường, chứ ngày thường chã có thằng chó dại nào leo lên đỉnh để làm quái gì cả.
Cứ thế hùng hục mắm môi mắm lợi vừa bò vừa leo, leo sau mấy bạn Tây là ngại nhất. Ngẩng mặt lên thấy thịt không là thịt, lúc đấy nghĩ dại chẳng may bạn ấy trượt chân là kéo cả đoàn ở sau xuống nên mình thấy bạn nào trước hơi trùng triềng là mình giữ khoảng cách 3m cho an toàn. Leo được lúc rồi lại nghỉ một lúc chứ không thể nào leo liên tục, nhớ lời nhóm dặn phải tiếp thêm năng lượng, cũng xơi 1 viên muối và 1 gói Gel lúc 8h20. Tiếp tục bám đoàn leo theo mấy bạn Tây nữ, có bạn trước mình chắc do giày không tốt thấy đạp trượt hoài. Vừa bò sau canh me dè chừng không ngờ là thật, bạn đạp trượt chân ngã bổ ngửa, mông vừa chạm đất thì mình nhoài người lên trước vươn tay đỡ được đầu, không lại hỏi tại sao đầu lại có cục. Mình dặn bạn ấy “be carefull, slowly than you want!”
Bắt đầu từ đoạn này vừa leo vừa chửi bậy vì mệt, hết: “wắt dờ phắc lại wắt dờ heo, bố con chó lại mẹ con mèo” mệt quá mà chẳng dám ngồi xuống nghỉ chỉ kiếm gốc cây to để ôm hoặc tựa thở. Khoảng 8h30 thì thấy tiếng người leo trước rú và hét lên vang trời. Lúc đấy người như bừng tỉnh, ngoái đầu trước sau, ngửa cả mặt lên để ngóng vì chưa chắc lắm. Lúc nhìn thấy khoảng không to vật dần dần hiện ra trước mắt, cảm giác phấn khích tột độ mới đến, thật là Yomos! Sống roài! Đã chính thức chinh phục được mũi Giáo (The Spike) lúc ấy đồng hồ chỉ 8h40 gần tròn 2 tiếng cho cự ly 10km đầu tiên.
Lúc này trên đỉnh mũi giáo khoảng 5-7 người ai cũng phấn khởi và mãn nguyện. Thung Lũng kho Mường hiện ra trước mắt đẹp mê hoặc, bao la, bát ngát. Cảm giác đúng là lên đỉnh có khác, phê vãi. Cũng chụp choẹt vài kiểu đánh dấu cho giống chó đái lấy lệ rồi lại phi tiếp xuống núi. Chạy trước mình là anh bạn người Thái nhỏ con đen và chắc chắn. Nhanh như sóc mình bám càng theo thấy vừa miếng. Mấy bạn Tây cũng bám theo sau, dốc thì đứng mà đổ dốc các bạn toàn xuống gót nên đá dăm cứ rơi loạt soạt đằng sau thấy ớn.