Vjm2019 đừng sợ hãi ở puluong iv. thấm mệt

IV. THẤM MỆT

Vèo cái là xuống chân núi, đường xuống khô ráo không bù cho lúc lên ẩm ướt trơn trượt, chạy qua cái sân bóng làng hay ruộng cạn gì đó nhưng bị ngập nước. Giờ mới nhớ là đầu đường vào bản kho Mường. Ngó xuống giày thấy gót sau kín hơn mũi mình kiễng mũi chạy qua đoạn nước tránh không để nước vào giày. Đến giữa đường đầu bản có hàng nước của dân kê bán, 3 cô gái bản trắng như tây lai đang ngồi túm tụm. Hỏi có nước mát không em, cho anh chai nhưng trước mắt anh nhờ cái ghế mấy em đang ngồi để thở chút. Mấy em vui vẻ nhường luôn ghế băng cho mình. Vừa đặt đít xuống nhấc chân tháo giày thì ôi thôi, thấy nhói nhói ở bắp đùi sau. Quái dị thật, lần đầu tiên bị kiểu này. Thường mình chơi bóng hay bị chuột bắp chân, nay chẳng hiểu sao cái bọn chết tiệt này nó lại chạy lên gần đít để cắn. Cả 2 đùi sau đều có dấu hiệu của gặm nhấm.

Em bán hàng đưa chai nước mát, mình tu đúng một hơi hết sạch, đã đâu mà đã, tỉnh cả người. Sáng sớm ông bạn già Pham Anh Dũng cho mình 2 chai nước điện giải. Cả chặng gần chục km mình mới uống hết 300ml, 3 viên muối cộng 2 gói Gel lúc xuất phát và lúc leo mũi Giáo. Tất cả đều là đồ ngọt nên miệng nó nhặng nhặng chẳng buồn uống mấy loại đó nữa chỉ thèm nước trắng. Sai lầm cũng từ đây do mình cứ nghĩ đơn giản chạy bằng cơm là chính chứ mấy cái năng lượng kia chỉ là phụ phẹt thôi. Có thấy đói đâu mà ăn Gel làm gì cho đầy bụng, để bụng tý về ăn cơm và uống bia cho sướng. Sau hỏi anh Gúc mới biết đại khái rằng 1 giờ chạy bộ đường dài tiêu mất khoảng 600 kalo, nên phải bù không quá nửa lộn lại và khoảng 2 viên muối mỗi giờ mới cân bằng được năng lượng thiếu hụt, không sẽ xảy ra hiện tượng chuột rút và mệt mỏi đại loại thế.

Gõ sạch đất và chỉnh lại giày tất, không quên tranh thủ hỏi thăm mấy em dăm ba câu rồi trả tiền nước. Dân bản thật thà cả năm bán cho bọn trời ơi đất hỡi có đúng một lần, tính tiền có 5k/chai nước Lavie nhỏ, gặp dân nơi khác kiểu gì cũng chặt nhẹ 10 or 20 k/chai nước, thấy vậy mình trả 10k không thối rồi chào các em lên đường.

Chạy thêm đoạn nữa thì đến CP7 gì đó, đoạn này thấy cũng có ký tá và chia cắt đường thành 2 cung khác nhau, 25km chạy thẳng và còn lại quẹo phải. Trạm có vòi nước để xịt rửa và tắm táp, nhác thấy có bạn đang gội đầu mình cũng bon chen vào rửa qua cái mặt xem có khác gì không, thấy cũng vậy. Toàn chặng mồ hôi đổ ra như tắm với thân nhiệt mình hoạt động mạnh dính nước hoặc dừng lại lúc hay nổi gai ốc.

Nhớ mang mang trước giải dòm qua bản đồ đoạn sắp tới đâu leo dốc khoảng tầm 5 km gì đó. Độ đốc thoai thoải, thỉnh thoảng lại có đoạn đi ngang hoặc xuống dốc nhẹ. Trước giải trainning leo đồi Quyết Thắng chủ yếu tập đi bộ bước dài Pace 7 or 8. Cả quả đồi chỉ có khoảng 1km lộn lại chứ không có chỗ nào dài hơn. Khổ lúc tập toàn chọn khoảng thời gian tắt nắng chứ không có nắng như này. Nên thực tế và tập luyện khác nhau một trời một vực, thực chiến bắt bạn phải có lựa chọn phù hợp. Không tính yếu tố thời tiết thì lên dốc đi bộ, chạy khoảng bằng hoặc xuống dốc. Nhưng nắng rát khó chịu thì chạy khoảng nắng, đi bộ thả lõng chỗ có bóng mát là lựa chọn dễ chịu nhất. Cũng cân não phết, quyết phương án hai vì mặt trời đã đi ngang đầu, nắng mới nên vừa chạy vừa xoay lưỡi trai mũ theo hướng mặt trời rọi cho đỡ nóng.

Đoạn này dài hut hút chẳng thấy nóc nhà nào cả, chủ yếu là rừng trồng. Mình lỡ dở kiểu gì mà lạc lõng một mình, trước cũng chẳng có ai mà sau cũng vậy. Một mình lẫm lũi hết chạy rồi đi bộ, xong lại ôm gốc cây thở. Cũng hơi chột dạ, lạc lõng một mình chỉ sợ nhầm đường thì bỏ mẹ nên hết sức để ý đánh dấu đường. Cung này nhiều khe và suối, nước chảy róc rách trong veo và mát lạnh, mỗi lần chạy qua suối lại vục tay vốc nước rửa mặt. Có đoạn khát nước trắng quá định xơi ngụm nước suối cho đỡ khát. Nhưng nghĩ lại chẳng may đau bụng DNF thì nhục mặt, đành thôi. Tuy trên người vẫn còn khoảng 300ml nước điện giải nhưng như đã nói. Mình ăn Gel và uống điện giải ngọt không quen nên chán.

Người dã dời không nhấc chân chạy được như mong muốn, hơi thở vẫn đều đặn nhẹ nhàng chứng tỏ tim mạch không phải vấn đề, chỉ có cơ chưa tập đến ngưỡng nên quá tải vì chưa bao giờ tập quá 16km. Sau mới biết thêm một phần quan trọng nữa là nạp năng lượng chưa đủ. Được lúc, kiếm được cây to có đám cỏ dưới gốc, dừng lại bệt đít xuống ngồi. Sực nhớ phải thêm viên muối nữa để bù, uống xong chợt nghĩ có gì để vứt cho nhẹ. Vứt cái gì bây giờ? Mũ kính che nắng, điện thoại không thể. Cầm 2 khăn đa năng mất cái còn cái VJM phát, dùng lau mồ hôi và rửa mặt. Chẳng còn gì để vứt, à! còn cái áo mưa, vứt! Áo mưa thực tế là cái túi nilon trắng 0.8x1.4 khoảng vài chục gram gì đó, chẳng hiểu sao lúc ấy cũng ngồi loay hoay lôi mãi mới ra để bỏ. Nghĩ lại thấy lúc mệt mỏi mảnh nilon cỏn con cũng nghĩ là nặng, thật là kỳ quặc ghê.

Cứ thế vừa chạy vừa đi bộ, qua hết cánh rừng trồng, đến khoảng rừng nguyên sinh lúc nào chẳng hay. Thực sự choáng ngợp với khung cảnh nơi này, lần đầu tiên băng giữa rừng già, lạc giữa đại ngàn mới cảm nhận hết được sự hùng vĩ của núi rừng. Xung quanh một màu xanh ngút ngàn, dễ chịu và mát mẻ. Giờ nghĩ lại chẳng hiểu sao lúc ấy mình bình thản đến lạ. Một mình vừa chạy vừa ngó nghiêng ngắm cảnh, thỉnh thoảng mới có vài tia nắng len lỏi được qua kẽ lá, rừng già rậm rạp toàn cây to đùng mọc dựng đứng khép tán đan khít vào nhau như cái nhà vòm khổng lồ.

Cuối cùng cũng đến CP8, có đầy đủ nước, điện giải, cả dưa hấu và chuối. Giờ mới có hứng để ăn, xơi 2 miếng dưa hấu và nửa quả chuối cho có tý vào bụng. Uống nước và thêm viên muối nữa thấy tỉnh táo tợn. Hỏi mấy bạn Crew đích còn xa không em? Mấy bạn cười không trả lời rõ, chỉ bẩu: anh chạy đến đây giờ này là tốt lắm rồi, chẳng mấy nữa đâu là về đích anh ợ. Lúc này tự tin cực kỳ, chắc mẩm quãng đường còn lại trải nhựa chẳng mấy chốc là về đích, toàn đổ dốc nên dễ chạy và tăng Pace, nhẩm chục km tiếng hơn tiếng kém là về đến đích. Bốc máy gọi điện cho vợ: “Gà cháo chuẩn bị thế nào rồi em yêu? Hai thùng bia gửi vào tủ mát chưa? Khoảng 1 giờ nữa anh về nhớ dẫn con ra chụp ảnh check in với anh nha.” Vợ bẩu: “Thật không vậy, sao về nhanh thế, qua mấy anh nói khoảng 2-3h mới về được cơ mà.” “Chuyện! Chồng em phải khác chứ lị, thôi nha!”

Đội ngũ Crew ở đây đông đủ, hỏi han ân cần, nhiệt tình và đặc biệt có thêm đội chạy cự ly 10km đang túm tụm ở đây. Thấy cũng hơi lạ cung đường từ đây về đích còn khoảng 10km mà các thím 10km ở đây thì xuất phát chỗ nào. Hỏi ra mới biết cự ly thực tế khoảng 12km, nay chờ xe chậm chuyến 8h mới xuất phát với lại mấy thím lơ đãng lạc mất đoạn. Vãi! 2km/2 tiếng đồng hồ.

Không quên cám ơn và chào tạm biệt mấy bạn Crew, CP8 này là trạm đầu tiên mình dừng lại nghỉ chân kèm ăn uống. Đủ rồi, chạy thôi! Sáng giờ toàn chạy đường mòn giờ chạy đường nhựa như cá gặp nước, chạy bon chân thích cực, dốc thoai thoải đổ nhẹ tha hồ mà thả. Nắng lúc này đã lên đỉnh đầu hơi gắt, nên thầm động viên cố chạy nhanh không kẻo say nắng. Cứ thế tuông áng chừng pace 4.5-5. Cung đường ngoằn nghèo như rắn bò uốn lượn khúc khuỷu ngang thân đồi, trưa nắng đường vắng ít phương tiện ngược chiều mình cứ tông thẳng bỏ luôn công đoạn mở cua bám mép để tiết kiệm cự ly. Chạy đoạn này chẳng hiểu sao lại đau 2 nhóm cơ chỗ bẹ sườn dưới ngực, kiểu như đau xóc ấy, chắc nghĩ tại do ăn chuối. Chẳng phải! Đau xóc kiểu khác hay là đau tim, đầu năm Sài Gòn có bạn tèo vì chạy, nghĩ vậy nhớ đến vợ con lo lo một chút nên chạy chậm lại.

Dọc đường nhóm tham dự cự ly 10km tung tẩy như trẩy hội, vừa chạy vừa đi theo nhóm, có gia đình cõng cả con theo, đồ đoàn cực kỳ đầy đủ. Đa phần là chị em, ăn mặc bưng bít kín mít như tiểu thư đi gặt lúa ngày mùa. Chủ yếu đi bộ chứ ít chạy lắm, túm tụm hoặc giăng hàng tạo dáng chụp ảnh livestream, đường chạy có nhóm này sinh động đỡ nhàm chán hẳn.

A post was merged into an existing topic: VJM2019 Đừng sợ hãi ở puluong part i. xác định mục tiêu 25km